_MG_0194

Là nói có với cơ hội được thất bại. Mình luôn cho rằng, khi chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta nên tìm cơ hội để được thất bại càng nhiều càng tốt. Thất bại cho ta thêm kinh nghiệm, thất bại chẳng khiến ta mất gì ngoài chút thời gian, thất bại để tránh thất bại tương tự trong tương lai.

Mình không thích viết kiểu triết lý dài dòng, nên mình sẽ kể một vài câu chuyện nhỏ như thế này, biết đâu các bạn rút ra được mấy chữ từ câu chuyện của mình.

Hồi mình mới qua Úc, thấy bạn bè ai cũng có việc làm nên mình thèm lắm, phải quyết tâm kiếm bằng được cho bằng anh bằng em. Thế là cũng ngồi làm một cái CV, viết một cái Cover Letter, rồi bắt đầu tìm mấy trang tìm việc online của Úc. Hồi đó mình biết được 2 trang là Seek và Gumtree, là 2 trang tìm việc nổi tiếng của Úc, giống kiểu Vietnamwork hay vLancercủa Việt Nam mình ấy. Thế là mình dành hẳn một ngày, ngồi search đủ thứ việc, cứ thấy việc nào mình làm được là nộp đơn hơn. Nào là bồi bàn, rồi mở cửa khách sạn, lau chùi, bê đồ, marketing, thu tiền điện, vân vân. Ngoài việc nộp CV, mình cũng viết riêng cho mỗi job một cái Cover Letter mùi mẫn, kiểu có kĩ năng này kĩ năng kia, ham học hỏi, sẵn sàng làm mọi thứ được giao, bla bla. Chính vì viết cover letter riêng cho từng việc nên cũng khá tốn thời gian. Mình quan điểm là cứ nộp 100 chỗ thì may ra 10 chỗ họ đọc hồ sơ của mình, 10 chỗ đó thì có khi được 2 chỗ gọi phỏng vấn và chưa chắc chỗ nào đã nhận. Nhưng ít nhất cũng có tí % mà, phải không? Xin việc bên Úc có một cái hay nữa là mấy cái nhà hàng bên đó hay dán biển tuyển người bên ngoài. Thế là mình dành hẳn một hôm, lượn khắp Footscray, phố Swanston, Chinatown, cầm theo 20 cái CV, cứ thấy chỗ nào tuyển người mà áng chừng làm được là lao vào ứng tuyển hết. Còn trẻ thời gian rảnh rỗi mà, có bận bịu lắm đâu, nếu đang cần việc sao không dành thời gian tìm việc chứ? Kết quả của việc chai lì của mình là cũng có khoảng 6 chỗ gọi phỏng vấn và mình đã làm việc ở 4 trong số đó, tuy thời gian ngắn nhưng cũng là trải nghiệm thủ vị. Đặc biệt rất bất ngờ là cái CV cùi của mình khi đó lại được hẳn một nhà hàng Ý 4 sao trên biển gọi đến phỏng vấn và thử việc, chứng tỏ mình viết Cover Letter cũng mùi mẫn. Vì vậy mình muốn nói là nếu các bạn đang xin việc bây giờ, việc không nhận được hồi âm hay chưa hiệu quả thì cũng đừng nản. Nhưng không có nghĩa là tiếp tục nộp đơn theo cách cũ, phải dành thời gian, hỏi tư vấn để xem lại xem CV của mình vì sao lại chưa tốt nhé.

Có một câu chuyện nữa như thế này. Hồi đó mình tự nhiên hứng thú muốn làm một nhà báo, viết báo thể thao ấy. Vì mình thích thể thao lắm, lại thấy mấy anh nhà báo mỗi dịp Sea Games, World Cup được đi đây đi đó, nên mới nảy sinh cái ý tưởng như thế. Vậy là mình bắt đầu lục lọi mấy trang web thể thao và mấy tờ báo giấy, tìm contact để gửi CV cho họ. Đương nhiên với một đứa chả có tí kinh nghiệm nào như mình, chẳng ai thèm gọi. Thế là mình đổi phương án, nhờ một lần làm event với một anh giám đốc một tờ báo nọ, cũng có chuyên mục thể thao, nên mình quyết định liên hệ trực tiếp. Thế là pm Facebook lân la hỏi, cũng kiểu xin xỏ cho em làm không công tích luỹ kinh nghiệm bla bla. Kết quả là cũng được hồi âm, và hồi âm rằng hãy viết thử một bài xem sao. Mình viết thử một bài và lại fail. Lúc này thì chán lắm rồi. Nhưng chợt phát hiện ra bên báo đó có một mục khá hay, là viết bài kiểu độc giả, tức là không cần phải là writer, vẫn có thể đóng góp được. Vậy là mình cặm cụi viết bài, mỗi tuần gửi một vài bài qua mail cho bên đó, có bài được đăng, có bài không. Nhưng ít nhất sau môt thời gian thì các anh chị bên đó đã bắt đầu quen quen cái mặt mình. Vậy nên đến kì tuyển dụng writer sau đó, nghiễm nhiên mình có lợi thế hẳn hoi. Bây giờ vẫn làm freelance đây. Mình muốn nói là, có rất rất nhiều cách để các bạn có thể kiếm việc làm cho mình, không chỉ có mỗi việc ngồi xem có công ty nào tuyển người hay không. Vậy nên hãy tự trau dồi kĩ năng, coi mình như một món hàng ấy (nghe hơi kinh nhở), đóng gói lại đem trực tiếp rao bán cho nhà tuyển dụng.

Gần đây mình có tham dự một buổi đào tạo. Ở buổi đào tạo đó có 20 người, ai giỏi nhất hôm dó thì được làm chính thức cho công ty. Đương nhiên mình không phải người đó. Nhưng điều khác biệt mình làm là, trước khi về, mình có xin contact có tất cả diễn giả ở đó, và sau khi về nhà, mình gửi mail cho từng người một cảm ơn về buổi nói chuyện. Và khi nhận được mail hồi âm, đó là lúc lái câu chuyện sang một hướng khác, sao cho có lợi nhất với mình. Vậy nên tuy sau buổi đào tạo, mình không phải là người xuất sắc nhất, nhưng CV của mình vẫn được biết đến bởi ít nhất 2 diễn giả của buổi hôm đó, đều là CEO và mình đã có cơ hội phỏng vấn trực tiếp với họ (tuy rằng họ không có đợt tuyển dụng nào). Đó là lý do vì sao những buổi hội thảo, toạ đàm, rất có ích, nhưng các bạn phải biết tận dụng nó nhé.

Một số câu chuyện nhỏ!

6 bình luận cho “Không bỏ cuộc là như thế nào?”

Bạn có bình luận hay câu hỏi gì không?

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

Chạy bằng WordPress.com.

%d người thích bài này: