Hai mươi ba giờ không phút, vừa đặt chân về tới nhà, gặm xong một trái xoài mát lạnh vàng óng từ tủ lạnh để lấy tinh thần, mình đặt mông gõ ngay những dòng này để đánh dấu một mốc sự kiện mới sẽ diễn ra trong vài chục phút tới.

Vâng, mình lại bước sang một tuổi mới. Tiến gần hơn đến đầu ba và gần hơn đến điểm cận kề bị giục lấy vợ.

Đến thời điểm này, mình thấy rất rất hài lòng với những gì bản thân đang có. Chủ Nhật mình mới đi chạy Marathon 21km lần đầu trong đời ở Hậu Giang, về nhà có ê ẩm một xíu ở chân nhưng không phải nằm liệt giường hồi sức như mình đã tưởng tượng. Chứng tỏ sức khỏe rất tốt.

Thứ Bảy mình đi khám sức khỏe tổng quát ở Bệnh viện Hồng Đức, hút máu, thụt tai, soi bụng các kiểu – kết quả khả quan là không mắc bệnh gì nghiêm trọng cũng như không có vấn đề gì. Một lần nữa chứng tỏ sức khỏe tốt và sinh hoạt điều đó.

Mình đang ngồi viết dòng này trong một phòng trọ nhỏ, có một phòng và một nhà vệ sinh, có điều hòa mát mẻ vào mấy ngày Sài Gòn nóng chảy mỡ như này, có giường có chăn, có 7 bộ quần áo mặc xoay vòng – mỗi khi cần dọn nhà không tốn của mình quá mười phút. Chứng tỏ mình đã sống tối giản thành công.

Mấy hôm trước vừa kỷ niệm một năm mình làm việc tại Hồn Việt, làm công việc đúng chuyên môn mà mình yêu thích là Chuyên viên tư vấn và giáo dục hướng nghiệp, được ở trong một môi trường làm việc rất lạ mà hay của công ty Viễn Đông, có phòng ngủ trưa, có phòng giải trí đá PES mỗi ngày, có khu công viên ngồi thiền cùng bàn cờ tướng cờ vua, có CLB Chạy Bộ, Bóng Đá và vô vàn hoạt động khác nữa. Mình thật may mắn biết chừng nào.

Mình cũng đang có một mối quan hệ rất ổn. Mỗi người một công việc, không liên quan đến nhau. Mỗi người một tính cách, rất nhiều điểm khác biệt. Đã rất nhiều lần xích mích, căng thẳng, nhưng cuối cùng khi mình ngồi gõ dòng này thì cả hai vẫn đang bên cạnh nhau để lắng nghe đối thoại. Mình thật sự không mong gì hơn một người sẵn sàng lắng nghe, đối thoại như vậy trong một mối quan hệ.

Vậy tại sao tiêu đề lại là 11 Năm Qua, 4 Năm Tới?

Chuyện xuất phát từ cái note cũ xinh mình viết cách đây 4 năm, có tên là 7 Năm Qua, 7 Năm Tới. Chiếc note đó vui lắm, mình viết trong một ngày vừa làm sự kiện Networking tại Nikko Hotel về nhà. Thời điểm đó mình vừa mới bắt đầu đi làm, đang thực tập tại Phòng tư vấn hướng nghiệp trường Đại học RMIT, mình viết ra chiếc note nhỏ xinh đó để ôn lại 7 năm chặng đường mình đã ăn chơi đổ đốn từ cấp 3 như thế nào và trở thành học sinh chăm ngoan trò giỏi ở đại học ra sao. Cuối chiếc note nhỏ xinh, mình có nhắn nhủ vài điều với bản thân là:

Kế hoạch tương lai của mình?

Mình luôn có rất nhiều ý tưởng. Có thể sắp tới về HN, mình sẽ mở một số workshop nhỏ dạy một số kĩ năng như phỏng vấn, viết CV, networking, tiếng Anh giao tiếp cho các bạn sinh viên và học sinh cấp ba có nhu cầu. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ.

Kế hoạch dài hơi là mình vẫn đang tìm kiếm cơ hội để được học tiếp và nghiên cứu thêm về công việc tư vấn và tâm lý học. Hi vọng 7 năm tới, mình sẽ trở thành một chuyên gia tư vấn hướng nghiệp, có thể tại trường RMIT hoặc công ty của riêng mình và hi vọng mình sẽ viết được một cuốn sách cho riêng mình.

Hồi đó mới học xong ngành Truyền thông, nhưng mình vẫn mạnh miệng tuyên bố rằng mình thích Hướng nghiệp và sẽ theo đuổi Hướng nghiệp tới cùng. Lúc đó thì chưa nhiều người tin lắm đâu, nhưng bây giờ chắc mọi người tin rồi. Tự nhiên khi đọc lại note này, mình cũng rất ngạc nhiên với những gì mà mình đã làm được trong 4 năm qua. Mình không chỉ mở một số workshop nhỏ dạy kỹ năng, mà 4 năm qua mình đã tham gia gần trăm chương trình từ các trường đại học tới các công ty cũng như những chương trình cá nhân. Mình cũng đã viết được sách của riêng mình, không chỉ một mà là hai nữa chứ. Mình cũng đã có một công việc cho bản thân là chuyên viên tư vấn hướng nghiệp, đúng như mình mơ ước. Vậy là đạt được hết còn gì.

Ở trên mình toàn nói điều hạnh phúc, giờ mình sẽ kể lể một xíu vấn đề. Vấn đề của việc thành công sớm (mình tự tin là mình đã thành công sớm) đó chính là bản thân mình không tự thấy được điểm mù của chính mình – và nếu không nhận ra được điều đó thì sẽ rất nguy hiểm. Những thành công và hào quang có thể đem lại cho mình sự tự tin nhưng cũng là một rào cản khiến bản thân mình lười đi việc học hỏi những cái mới. Cũng may, một năm qua vào Hồn Việt và làm việc cùng với những đàn anh đàn chị giỏi giang hơn, mình dần dần bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân.

Trước đây mình luôn tin rằng, tư vấn cho một người là đem lại giải pháp cho vấn đề của họ – vậy là xong. Nhưng thật ra vậy chưa đủ, cách một người phản ứng với một vấn đề phụ thuộc rất nhiều vào môi trường xung quanh họ, cách họ được nuôi nấng, hoàn cảnh gia đình, tâm lý thời điểm đó – vậy nên việc hiểu rõ một vấn đề của một người để hướng nghiệp là một quá trình dài hơn, không phải đơn giản là cứ vấn đề A thì đi cùng giải pháp B.

Trước đây mình luôn tự tin rằng mình là một người làm việc nhóm rất tốt, làm việc rất nhanh và hiệu quả, đến khi được gặp chị đồng nghiệp siêu thật siêu và làm cùng những công cụ đòi hỏi sự phối hợp nhóm với các đồng nghiệp – mình mới thấy trước giờ mình chưa hề làm việc nhóm, chỉ toàn làm cá nhân thôi. May mà nhận ra kịp.

Mình có một blog hơn 2 triệu lượt người xem, mỗi ngày 2000 – 4000 bạn đọc. Mình có 2 cuốn sách lọt top Tiki. Mình có một vài trang Facebook có 50,000 – 100,000 người theo dõi. Mình từng tưởng như vậy là mình rất giỏi rồi – và đó là đích đến của mình đó. Nhưng hóa ra không phải vậy. Có rất nhiều người âm thầm lặng lẽ ngoài kia, Facebook không có hơn 200 bạn, cả tháng không viết gì lên blog hay note – nhưng họ là những người rất giỏi đang vận hành thế giới này.

Thời gian gần đây, khi công việc hiện tại đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối 200% của bản thân mình – mình đã gặp phải một thời gian đấu tranh với chính bản thân để biết chọn lọc đâu là sự ưu tiên, đâu là thứ nên từ bỏ ở thời điểm này. Và mình chọn ưu tiên cho hai việc duy nhất, công việc hiện tại và mối quan hệ tình yêu. Đây là hai điều quan trọng nhất mình muốn đầu tư vào thời điểm này để hái quả ngọt. Những điều khác, mình sẽ để là thứ cấp. Blog rảnh mình sẽ viết, không đặt mục tiêu bao nhiêu người xem hay bao nhiêu bài. Sách rảnh mình sẽ viết, không đặt mục tiêu một năm bao nhiêu cuốn. Ngôn ngữ rảnh mình sẽ học, không đặt mục tiêu một ngày mấy tiếng nữa. Đọc sách, tập thể dục, luyện thói quen mới này kia – mình vẫn sẽ làm – nhưng không phải là ưu tiên hàng đầu.

Khi mới bước chân vào đời, điều mình làm là nói ‘có’ với mọi việc được giao để học nhiều nhất có thể. Đến thời điểm này, mình học cách nói ‘không’ với những điều nằm ngoài hai điều mà mình đã ưu tiên.

4 năm tới, mình muốn tập trung hết mình để cùng đưa Hướng nghiệp Hồn Việt trở thành đơn vị dẫn đần hướng nghiệp tại Việt Nam, cùng các anh chị tạo một cộng đồng hướng nghiệp chuyên nghiệp tại Việt Nam. 4 năm tới, mình muốn một mối quan hệ nhiều trải nghiệm cùng nhau, mỗi năm đi thăm ít nhất một nước, luôn kiên trì học hỏi mỗi ngày để cùng nhau bước về phía trước.

Chúc mừng tuổi mới tôi ơi.

4 bình luận cho “11 Năm Qua, 4 Năm Tới”

  1. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, tuổi mới nhiều niềm vui mới và thành công với các dự định, em mong được giỏi như anh vậy =)

    Thích

Bạn có bình luận hay câu hỏi gì không?

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

Chạy bằng WordPress.com.

%d người thích bài này: